Đây là câu chuyện của bà chị quen biết với tôi. Trước đây điều kiện gia đình chị bình thường, không quá khó khăn nhưng bố mẹ lại không quan tâm. Học đại học gia đình chỉ giúp đỡ phần học phí, còn lại chị tự lăn lộn, vừa đi học vừa đi làm để chi trả phí sinh hoạt. Ra trường tìm việc làm ổn định, kiếm được tiền mua xe, mua đồ, lúc này chị mới nghĩ đến bản thân nhiều hơn. Lúc đó chị 24 tuổi.
24 tuổi nhưng chỉ mới có một mối tình kéo dài 2 tháng thời đại học, kinh nghiệm học hành là 10 nhưng về mặt yêu đương chỉ là con số 0. Chị có một người anh trai đã lập gia đình. Bố mẹ chị có cháu ẵm bồng nên cũng không hối chị. Chị yêu trẻ con nên luôn mong có một gia đình và cũng là con gái mà, ai chẳng mong có một người để dựa vào.
Rồi chị gặp anh, anh chàng bác sĩ hơn 3 tuổi. Anh là bạn của một người quen của chị. Cả hai được giới thiệu gặp mặt nhau. Chị nói chị không tin vào mấy cái mai mối, đi cũng chỉ vì nể mặt bà trưởng phòng. Nhưng trời quật cái mồm, hai người gặp gỡ, rồi cứ thế lửa bén rơm cháy bùng bùng. Anh yêu con người chị, yêu cô nàng luôn cố gắng hết mình, yêu người con gái chu toàn trong mọi việc, cẩn mẩn tỉ mỉ từng chút một. Từ mối quan hệ quen biết sơ đẳng nâng dần các cấp độ cuối cùng thì về bên nhau. Hai người quen hơn một năm thì kết hôn, đến giờ thì baby cũng hơn một tuổi rồi.
Có lẽ do trước đây chị vất vả cực khổ nhiều nên bù lại chị gặp được đúng người, có được hạnh phúc mà mình khát khao. Chị luôn nói đây là điều chị trân trọng nhất cuộc đời này. Mỗi khi nhìn cách anh chăm sóc chị, nhìn cách chị vun vén cho tổ ấm nhỏ, thật sự trong lòng tôi cũng ngọt theo.
Thế mới nói tình yêu luôn đến vào lúc ta chẳng ngờ tới, mọi lúc, mọi nơi, mọi thời điểm và mọi khoảnh khắc, dù là tuổi xuân thì hay khi đã xế chiều…
Tình yêu đó cho dù là do bạn tìm lấy hay do người khác cầu nối thì cũng là cái duyên. Nên là cứ yêu đi, duyên đến thì nắm chứ còn ngại ngùng chi?
Len Len | mtintuc.com