Từ hôm qua đến nay, trên các báo và mạng xã hội liên tục đăng tải bài viết, video… về vụ việc mới xảy ra trên phố Lý Nam Đế – Hà Nội, qua vụ việc này các chị em hãy cùng nhìn lại việc “giữ chồng” dưới góc nhìn của tôi…
Con gái Việt Nam, đàn bà Việt Nam, phụ nữ Việt Nam sẽ đời đời, sẽ cả trăm năm, cả ngàn năm không bao giờ, không khi nào ngóc đầu lên nổi nếu trong đầu còn vấn vương, còn trăn trở các ý nghĩ phải “giữ chồng”. Xin lỗi, chồng là cái chết toi gì mà quý thế? Không có chồng mình không phải là người à? Nó không giữ mình thì thôi, mình giữ nó làm cái khỉ mốc gì? Trên thế giới này, kể ra cũng có một số đàn ông kiệt xuất, hoặc cực kỳ thông minh, hoặc cực kỳ tài năng đặc biệt, hoặc vô cùng giàu có, con gái vớ được phải tìm cách nắm chặt lấy thì cũng phải đạo, cũng nghe được. Nhưng phần lớn đàn ông còn lại, đặc biệt ở Việt Nam, có cái mốc xì gì đâu mà quý?
Vẻ ngoài thì tầm thường, học thức thì lơ mơ, đạo đức thì lem nhem, kiếm tiền thì èo uột, quần áo thì xốc xếch, bụng thì to, má thì mỡ, vậy mà các mẹ phải lo lắng tìm cách giữ là sao? Cứ thử thả nó ra xem bao nhiêu đứa vồ lấy nào? Cứ thử ném ra đường xem ai nhặt không? Tôi không hề cổ vũ cho phụ nữ coi thường đàn ông, nhưng ngay từ trong báo chí, trong dư luận, trên các diễn đàn và trong thâm tâm, các cô gái Việt Nam luôn được nhồi nhét những phương thức, dạy dỗ các hành vi để giữ chồng thì vô cùng láo toét.
Láo toét vì nó hoàn toàn đi ngược với xu thế của toàn cầu. Ở rất nhiều quốc gia hiện nay, ngay tại Châu Á này thôi, xin nhắc lại là lấy được vợ, sau đó giữ được vợ khó vô cùng. Đã, đang và sẽ có hàng trăm triệu đàn ông phải trơ mỏ hoặc trơ cái thứ giống mỏ ra để sống độc thân, có muốn kết hôn với Thị Nở cũng không còn cơ hội. Thế mà gái Việt vẫn lăm lăm, vẫn được nhồi nhét cái kiến thức “giữ chồng”.
Điều ấy giải thích tại sao nước ta giữ một kỷ lục đau buồn là nước xuất khẩu cô dâu nhiều nhất Châu Á, và luôn luôn lọt vào top hàng đầu thế giới, vì con gái Việt Nam đã được lừa đảo lấy được chồng và giữ được chồng là hạnh phúc vô biên. Tại sao thế? Tại chị em chúng ta đã quen với ý định lấy chồng để cho nó nuôi, vì thế phải giữ nó, vậy thôi. Nghe có vẻ rất hợp lý. Nhưng đàn bà Nhật Bản khi lấy chồng cũng ở nhà trông con, cũng để cho “nó” nuôi đấy, nhưng đâu vì vậy mà đàn ông lơ mơ.
Đàn ông Nhật rất khó lấy vợ và luôn luôn “sống trong sợ hãi”, vợ bỏ chứ đâu có ngược lại? Con trai sợ nhất loại con gái gì, biết không? Đó là loại con gái cóc cần tiền. Bởi đa số đàn ông Việt chỉ gián tiếp hoặc trực tiếp thông qua tiền để bộc lộ tình cảm. Nào quà cáp, nào du lịch, nào nhà xe, những thứ hấp dẫn phụ nữ đều do tiền tạo ra. Trước một cô gái không cần tiền, nhiều anh chả biết xoay sở ra sao. Đẹp trai thì không đẹp, ăn nói duyên dáng thì không mở được mồm, tài năng thì chả có gì, tiền bạc lắm khi là chôm chỉa của Ông Bô Bà Bô, đứng trước gái không cần tiền, chỉ cần trí tuệ là xanh mặt ngay.
Con gái xinh đẹp như hoa hậu quả không nhiều, nhưng con gái dịu dàng, dễ thương, mềm mại, nhẹ nhõm, trong sáng thì đất nước Việt Nam này cứ bước ra đường là gặp. Vớ được một cô như thế làm vợ, nhất là khi ta chỉ là một gã đàn ông đủ thứ trung bình, may mắn lắm thay! Cho nên việc quái gì phải lo giữ nó, đáng ra phải làm cho nó lo giữ mình chứ mấy cô, mấy bà ngốc kia? Nếu hôm nay tất cả con gái Việt Nam đều chú ý chăm sóc bản thân, lo học hành, lo xem phim, đọc sách, hễ chồng tệ bạc là ly dị, chia con cho nó nuôi hoặc bắt nó phải nộp tiền cấp dưỡng cho con hàng tháng, thử xem bên nào sợ, bên nào chết trước?
Sự lệ thuộc của con gái Việt Nam vào đàn ông trở thành quốc nạn, đã trở thành nỗi nhục, đã trở nên kỳ quái khiến cả nhân loại ngạc nhiên cười bò ra, cũng chỉ vì tư tưởng “giữ chồng” được vun đắp, được gìn giữ và truyền tụng bởi những cuộc trò chuyện thì thầm, bởi những lời nói mỹ miều trên báo chí và những dạy bảo bịp bợm có vẻ trí thức mà ra.
Mình cũng cần tiền. Mà tiền do chính mình kiếm được. Lúc đó nhìn nó đi với gái hãy nở nụ cười nhé. Và cảm ơn em đã gánh nợ giúp chị, thương em lắm không để đâu hết chứ đánh làm gì?
Xin nhắc lại câu cuối cùng “Nó không giữ mình thì thôi, mình việc gì phải giữ nó !”…! Hụ hụ hụ …!!!
Lê Hoàng