Khi kết hôn rồi tôi mới biết rõ gia thế nhà vợ “khủng” cỡ nào. Bố mẹ vợ tôi là người kinh doanh, tài sản có thể nói đủ cho con cháu vài đời không cần lo nghĩ gì. Vợ tôi có 2 anh trai, anh nào cũng rất giỏi, người làm quan chức, người có doanh nghiệp riêng. Vợ tôi cũng đang làm giám đốc kinh doanh ở công ty của bố. Cả nhà chỉ có mình tôi là kém nhất – một công chức quèn, lương mỗi tháng không nổi chục triệu.
Tôi mệt mỏi khi sống phụ thuộc nhà vợ (Ảnh minh họa, nguồn: KT)
Tôi cũng không hiểu tại sao ngày ấy vợ tôi lại chọn tôi để kết hôn. Bao năm nay dù sống riêng, không ở rể, nhưng cuộc sống của tôi cũng không khác gì “chạn vương”. Từ nhà cửa, xe ô tô tôi đi, tiền cho các con ăn học cũng từ vợ và nhà vợ.
Bởi thế nên tôi rất sợ mỗi dịp nghỉ lễ dài phải về nhà vợ nhiều ngày. Tôi sẽ lại phải đối diện với ánh mắt khinh thường từ bố mẹ, anh chị bên vợ. Ai cũng coi tôi như kẻ bất tài vô dụng.
Vợ chồng tôi bao năm nay tình cảm cũng nguội lạnh. Nhưng tôi cũng không dám ly hôn vì nếu vậy chắc chắn tôi sẽ không được nuôi con, chỉ còn lại 2 bàn tay trắng.