Âm thầm mừng cưới lớp trưởng 2 chỉ vàng nhưng bị bạn cũ chê cười, tôi dứt khoát rời khỏi nhóm lớp
Bài viết dưới đây là tâm sự của Khương Nhã (31 tuổi), hiện sống tại Hàng Châu, Trung Quốc.
Cha tôi đã bỏ tôi đi từ khi tôi còn rất nhỏ. Gia đình tôi chỉ có mẹ. Hàng xóm khinh thường, nói rằng tôi là đứa mồ côi cha, cũng không có đứa trẻ nào muốn chơi với tôi. Bù lại, tôi có được tình thương bao la của mẹ. Tôi tự hứa trong lòng rằng sau này bản thân phải thật thành công, giàu có, để mẹ có cuộc sống tốt hơn, cũng có thể tự tin khi đứng trước người khác.
Khi bước vào cấp 2, tính cách của tôi vẫn còn hướng nội, nhiều giáo viên nhận xét tôi nhút nhát. Đây là sự thật không thể phủ nhận. Mỗi lần hết tiết học, các bạn khác sẽ ra ngoài chơi, còn tôi thì ngồi lại trong lớp. Không có việc gì làm, tôi thường lôi sách ra đọc. Bạn bè nói tôi là một kẻ mọt sách, nhưng tôi không quan tâm. Đọc sách là thú vui duy nhất của tôi. Ít nhất những cuốn sách không chế nhạo và phân biệt đối xử với tôi.
Tưởng rằng tôi sẽ tiếp tục những năm tháng tuổi trẻ cô độc nhưng sự xuất hiện của Triệu Hải đã thay đổi tất cả. Khi lên cấp 3, cậu ấy làm lớp trưởng lớp tôi. Trái với thái độ của mọi người, cậu ấy chủ động trò chuyện với tôi. Triệu Hải Thậm chí còn ra mặt giúp đỡ khi thấy người khác bắt nạt tôi.
Có thể nói Triệu Hải là nhân vật “con nhà người ta”. Cậu ấy không chỉ tốt bụng mà còn có thành tích học tập tốt. Nhờ có sự giúp đỡ và khích lệ của cậu ấy, dần dần, tính cách của tôi trở nên vui vẻ, hòa đồng hơn. Khi tôi gặp phải những vấn đề không hiểu trong học tập, Triệu Hải luôn kiên nhẫn giải thích cho tôi. Cũng nhờ đó, tôi cũng tiến bộ nhanh chóng trong học tập.
Nhờ cởi mở, tôi dần có những mối quan hệ mới. Tôi bắt đầu nói chuyện với các bạn trong lớp nhiều hơn. Có thể nói, Triệu Hải là “ân nhân” đưa tôi thoát khỏi chiếc bóng trước đây của mình. Kể từ khi học xong cấp 3, những người quen biết đều nói rằng tính cách của tôi dường như đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, cả hai chúng tôi đều được nhận vào trường đại học mơ ước. Cũng từ đó, chúng tôi không có nhiều thời gian để trò chuyện và gặp mặt. Dẫu vậy, Triệu Hải vẫn là người bạn tốt của tôi.
Tốt nghiệp đại học không lâu, cậu ấy bất ngờ gọi điện và thông báo mình sắp kết hôn. Với tư cách là người bạn, tôi cảm thấy mừng cho Triệu Hải khi thấy cậu ấy tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Tôi đã đồng ý không chút do dự đến dự đám cưới của cậu ấy.
Sự kiện đám cưới của Triệu Hải đã làm cho nhóm lớp sôi động hơn. Nhiều người hứa hẹn sẽ về tham dự đám cưới. Thậm chí còn có người trêu rằng đám cưới lớp trưởng vừa hay là cơ hội để mọi người họp lớp.
Một vấn đề khác được các bạn quan tâm, đó là mừng cưới. Mỗi người đưa ra một quan điểm khác nhau. Cá nhân tôi cho rằng việc mừng bao nhiêu, mừng như thế nào là vấn đề của mỗi cá nhân nên không lên tiếng.
Vào ngày cưới của Triệu Hải, nhiều bạn cùng lớp đến, trong đó có tôi. Mọi người trò chuyện không ngừng. Một lúc sau, các bạn hỏi tôi mừng cưới lớp trưởng bao nhiêu. Tôi chỉ cười mà không nói gì hết. Lớp phó học tập thấy vậy thì lên án tôi sống quá kín kẽ. Một vài người cũng lên tiếng, cho rằng việc tôi không có nhiều bạn thực ra là xứng đáng.
Đối mặt với những lời này, tôi không phản bác. Sau khi ra trường và đi làm một thời gian, tôi hiểu ra việc có bao nhiêu bạn không quyết định giá trị con người mình. Hơn nữa, thời gian hữu hạn, nên không cần dành nhiều thời gian tranh cãi. Cuối cùng tôi lẳng lặng thoát khỏi nhóm chat của lớp mà không hề do dự.
Về phía Triệu Hải vì hôm đó tôi đến sau, không kịp đưa trước nên khi tiệc sắp tàn, tôi đưa vào tay anh món quà 2 chỉ vàng đã chuẩn bị từ lâu và cũng gửi lời chúc phúc. Một ngày sau, cậu ấy gọi điện cho tôi để cảm ơn món quà cưới. Cậu ấy cũng khuyên tôi đừng quan tâm đến những gì các bạn cùng lớp nói.
Có lời này của cậu ấy, tôi càng tin tưởng vào quyết định của mình. Rõ ràng là bạn bè không cần số lượng, chỉ cần chất lượng.
Theo Sohu