Mình và bạn trai chia tay hơn một năm rồi, hồi đó quen nhau trong quán karaoke (được bạn trai cũ giới thiệu, hai người họ là bạn thân, lúc đó mình và bạn trai cũ cũng đã chia tay rồi nhe). Lúc đó gặp nhau cả hai đều cảm thấy đối phương rất tốt, rồi mỗi ngày anh ấy đều nói chuyện với mình. Một thời gian sau thì tỏ tình và chẳng mảy may bận tâm về mối quan hệ trong quá khứ giữa mình với bạn trai cũ (cũng tức là bạn thân của anh ấy).
Lúc đó bạn bè xung quanh đều không ủng hộ mối quan hệ này lắm, nhưng chúng mình vẫn kiên trì bên nhau, dù trong cả quá trình cũng chia tay rồi quay lại không biết bao nhiêu lần. Ấy thế mà cuối cùng cũng chia tay thật, là do mình nói trước. Không phải do cãi vã gì hết. Có lẽ đúng như một câu nói: “Khi đã ôm đủ thất vọng thì sẽ tự hiểu phải biết buông tay.”
Anh ấy là kiểu người có chút độc đoán, thời gian đầu mới yêu thường hay đi một mình phía trước mà bỏ mặc mình phía sau. Nhưng bên nhau một thời gian, với cả mình cũng nhắc nhở suốt thì anh ấy cũng dần dần sửa đổi, mỗi lần đi bên nhau đều nắm chặt tay mình.
Tính cách tụi mình có phần giống nhau, thế nên nhiều lần toàn vì mấy chuyện cỏn con mà cãi vã. Những lúc mình nhịn xuống đi xin lỗi dỗ dành anh ấy bạn bè đều bảo “Sao chúng mày yêu nhau mà mày cứ đóng vai con trai đi dỗ dành thế”. Vì mình biết anh ấy thích mình, bởi vì thích nên mình không nghĩ nhiều đến thế. Nhưng có những lúc thật sự rất mệt mỏi. Anh ấy thường hay nói về chuyện tương lai, khi hai đứa kết hôn rồi thì sẽ như nào như nào (lúc đó cả hai mới chỉ đang yêu, chưa đến mức độ nói đến chuyện kết hôn), còn mình thì không nghĩ xa như thế. Có những lúc mình không biết là anh ấy đang “hoạch định” cho tương lai của hai đứa hay là của chính anh ấy nữa.
Nhiều lúc hứa hẹn với mình cũng nhiều nhưng chẳng bao giờ làm được cả.
Có thể các chị em bạn dì sẽ nói mình chỉ nhớ những cái xấu xí của anh ấy mà bỏ quên những điều tốt đẹp. Cơ mà những việc khiến mình đau lòng thì thường ghi ấn sâu đậm hơn mà. Còn nhiều nhiều chuyện li ti tủn mủn khác nói ra thì dài lắm.
Lúc mình nói chia tay, anh chỉ hỏi mình đã nghĩ kĩ chưa. Mình đáp “Vâng”.
Một dạo sau đó thì anh ấy quay lại tìm mình, nói là chuẩn bị đến nơi khác lập nghiệp. Sau khi anh đi thì mình với anh còn unfriend rồi add đôi lần. Anh bảo anh vẫn chưa quên được mình, có thể cho anh ấy thêm một cơ hội không, đợi khi anh quay về rồi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với mình.
Mình cũng không biết là nên buông hay tiếp tục chờ anh ấy nữa. Vừa muốn cắt đứt quan hệ, vừa muốn giữ liên lạc với anh ấy. Vừa muốn rút chân khỏi cuộc sống của anh ấy, vừa sợ thật sự sẽ mất đi anh ấy…
Có lần đọc được một câu trên Facebook, không nhớ nguồn nữa nhưng đại loại thế này: “Em vẫn còn yêu anh, nhưng em không thích anh nữa rồi.”
Mình nghĩ câu này hàm ý là: “những gì tốt đẹp của anh vẫn đủ để khiến em động lòng, nhưng em không còn đủ dũng khí và sức lực để ôm anh nữa rồi. Em vẫn có thể cùng anh chết, nhưng cuộc đời này đã không còn vì anh nữa rồi.”
Kiểu như anh vẫn ở đó trong trái tim em, giữ một vị trí rất quan trọng, nhưng em đã không còn chút ảo vọng gì với anh nữa.
Em không khống chế được nỗi nhớ anh đến khắc khoải, nhưng cũng không còn chút mong đợi kỳ vọng gì với anh.
Dù vẫn còn nhớ anh, nhưng không có nghĩa là không phải anh thì không được.
Em muốn nói chuyện với anh, muốn nhìn nhận sự việc từ góc độ của anh. Vậy mà anh nỡ nói ra những lời đau lòng đến thế khi em tình nguyện nhún nhường, hạ thấp cái tôi của mình xuống.
Anh không thể biết trước giờ em đã vứt bỏ những gì, cái tôi cao ngất, kiên trì cố chấp, tự tôn, giới hạn….
Những gì em làm vì anh, anh sẽ mãi không hiểu được.
Giống như người hút thuốc không bao giờ tự cảm nhận được mùi hương trên cơ thể mình.
Người được yêu không bao giờ hiểu được đối phương đau khổ đến nhường nào.
Thôi anh cứ đi đi.
Em trả lại cho anh hết những gì không nỡ, những rung động ngọt ngào, những nhớ nhung hy vọng. Trả luôn cho anh cả tự do đấy.
Hằng Lê